Wednesday, June 12, 2013

Chuyện của Pao


1 comment:

  1. Vẫn là miền núi đá Hà Giang cheo leo heo hút ấy, những cái muôi gỗ nằm cạnh bếp lửa bập bùng quanh năm ấy, những cột đá treo người từ thuở sơ khai, những thung lũng bạt ngàn hoa ngải đắng, những mùa trăng khắc khoải đợi chờ, những ngọn gió hoang vu lồng rít qua những triền núi và những tiếng đàn môi réo rắt sau những bờ dậu đá.

    Những nỗi buồn trong trẻo và thuần khiết trong những tâm hồn nguyên sơ và giản dị như đá, như cây. Không có một Đỗ Bích Thúy khác, đột phá và bất ngờ so với Sau những mùa trăng mà chị từng giành giải nhất trong cuộc thi của tạp chí Văn Nghệ Quân Đội, nhưng những gì mà Thúy tập hợp lại trong Tiếng đàn môi sau bờ rào đá và trân trọng mang đến cho người đọc đủ chứng tỏ một sự mạnh mẽ về nội lực và sự “nặng ký” của vốn sống.

    Vẫn biết mọi sự so sánh đều khập khiễng, nhưng đọc Đỗ Bích Thúy có cái gì đó cứ bắt người đọc phải nhớ đến Nguyễn Ngọc Tư: ở hai đầu đất nước, cực Bắc và cực Nam, có hai người đàn bà viết văn cùng thủy chung với mảnh đất, với hương cây, bếp lửa quê mình để tạo nên một không khí văn chương đích thực với mỗi trang viết của mình.

    Bộ phim Tiếng đàn môi sau bờ rào đá của đạo diễn trẻ Quang Hải làm theo kịch bản chuyển từ truyện ngắn cùng tên của Thúy cũng được hoàn thành. Một câu chuyện rất giàu hình ảnh để làm phim và một bộ phim tải được khá nhiều không khí của truyện.

    THU HÀ
    Việt Báo (Theo_TuoiTre)

    ReplyDelete